Hôm nay tui sẽ kể cho mấy ông nghe chuyện về trận Tây Ban Nha với Đức trong tứ kết EURO 2024. Nghe nói trận này căng lắm, ai cũng hóng hết.
Chuyện là vầy, lúc đầu tui cũng không định coi đâu, mà thấy thiên hạ đồn ầm lên, nên cũng tò mò. Thế là tui cũng lọ mọ chuẩn bị đồ ăn, thức uống rồi ngồi trước tivi.
Trận đấu bắt đầu, hai đội đá qua đá lại, mà hiệp 1 chả có bàn thắng nào. Tui ngồi coi mà cũng hơi buồn ngủ. Cơ mà sang hiệp 2 thì khác nha!
- Phút thứ 62, ông Morata của Tây Ban Nha ghi bàn. Lúc đó tui cũng nhảy cẫng lên, hò hét như ai.
- Đến phút 83, ông Fullkrug của Đức gỡ hòa. Ui cha mẹ ơi, lúc này tim tui đập thình thịch, lo lắng dễ sợ.
Hòa nhau 1-1, hai đội phải đá thêm hiệp phụ. Đá qua đá lại thêm 30 phút nữa, vẫn không bên nào ghi thêm bàn. Tui ngồi xem mà mệt hơn cả cầu thủ. Rồi tới màn đá luân lưu, ôi thôi cái này còn hồi hộp hơn nữa. Tui nín thở luôn, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng, Tây Ban Nha thắng!
Mấy ông Tây Ban Nha đá luân lưu hay hơn, thế là thắng. Tui lúc đó thở phào nhẹ nhõm, vui ơi là vui. Đúng là một trận đấu quá kịch tính, coi xong mà tui thấy mệt nhưng mà đã gì đâu á.
Nói chung là, sau trận này, tui thấy bóng đá đúng là môn thể thao vua. Nó mang lại cho người xem bao nhiêu là cảm xúc, từ hồi hộp, lo lắng đến vui sướng, vỡ òa. Coi xong trận Tây Ban Nha với Đức, tui càng thấy yêu bóng đá hơn nữa. Đấy, chuyện hôm nay của tui chỉ có vậy thôi, kể ra cho mấy ông nghe cho vui.